Bạn có nhớ lần cuối cùng mình thực sự sống trong bầu không khí cuồng nhiệt trên khán đài là khi nào không? Với tôi, đó là một kỷ niệm đẹp đẽ nhưng cũng nhuốm màu tiếc nuối. 479 ngày trước, tôi được chứng kiến Leeds United của Marcelo Bielsa thi đấu đầy thăng hoa, tiến gần hơn đến giấc mơ thăng hạng. Khán đài Elland Road chật kín người hâm mộ, vỡ òa trong men say chiến thắng sau siêu phẩm của Luke Ayling, gợi nhớ về huyền thoại Tony Yeboah. Chiến thắng 2-0 trước đối thủ cùng thành phố Huddersfield hôm đó cũng là ngày cuối tuần cuối cùng người hâm mộ được thưởng thức bóng đá đỉnh cao với khán đài chật kín trước khi đại dịch ập đến.
Mặc dù Leeds United đã kết thúc 16 năm chờ đợi để trở lại giải đấu danh giá nhất nước Anh, nhưng những màn ăn mừng lại diễn ra trong phòng khách và trên đường phố thay vì trên khán đài sân vận động. Ký ức về trận đấu cuối cùng với Huddersfield như một thước phim tua chậm trong tâm trí tôi, xen lẫn niềm vui chiến thắng là nỗi buồn man mác khi chứng kiến mặt sân trống vắng sau tiếng còi mãn cuộc. Khi ấy, tôi đâu biết rằng đó có thể là lần cuối cùng chứng kiến huyền thoại Norman Hunter của Leeds United đi ngang qua phòng báo chí, chỉ cách tôi một tầm tay với. Hơn một tháng sau, ông qua đời vì dịch bệnh.
Bóng Đá Qua Màn Hình – Nỗi Khát Khao Khán Đài Sôi Động
479 ngày là một khoảng thời gian dài. Tôi đã quen với việc xem bóng đá qua màn hình tivi, và Leeds United trở lại Ngoại hạng Anh là một niềm vui. Nhưng dù theo dõi từng phút giây của mỗi trận đấu, tôi vẫn cảm thấy như mình đã bỏ lỡ điều gì đó. Cảm giác nhàm chán lặp đi lặp lại mỗi cuối tuần, với những giai điệu quen thuộc của “Stop This Flame” của Celeste vang lên trong chương trình Super Sunday. Thậm chí, tôi còn nhớ như in những trận cầu tẻ nhạt vào mỗi tối Chủ nhật, nơi Manchester United liên tục bị cầm hòa 0-0.
Dù đồng nghiệp của tôi vẫn có thể vào phòng họp báo, và một số trận đấu được phép đón khán giả với số lượng hạn chế, nhưng tôi không cảm thấy ghen tị. Bởi vì, tất cả chỉ là một phiên bản lỗi của những gì được gọi là bóng đá đích thực. Tôi luôn mơ về ngày trở lại sân cỏ, nơi tiếng hò reo của người hâm mộ vang dội khắp các cầu trường, hòa cùng giai điệu hào hùng của “Marching On Together”. Tôi khao khát một ngày thứ Bảy thực sự, nơi niềm đam mê được thắp lên mạnh mẽ.
Và rồi, cơ hội đã đến, dù không phải là trận cầu trong mơ. Ukraine – đội tuyển mà tôi luôn theo dõi tại các giải đấu lớn – sẽ có mặt tại Hampden Park để đối đầu Thụy Điển trong khuôn khổ vòng 16 đội Euro 2020. Dù sân vận động chỉ được lấp đầy 1/5 sức chứa, và người hâm mộ Scotland không khỏi hụt hẫng khi đội nhà không thể góp mặt, nhưng với tôi, đây là cơ hội không thể bỏ lỡ.
Hành Trình Tìm Lại Cảm Xúc Bóng Đá
Là một người con Ukraina xa xứ, bóng đá là sợi dây kết nối tôi với quê hương. Tôi đã theo chân Zbirnya và Dynamo Kyiv từ khi còn nhỏ, rong ruổi khắp các SVĐ từ Wembley, Old Trafford đến Barry Town. Trước khi đại dịch ập đến, tôi đã nghĩ đến việc sẽ theo chân đội tuyển quốc gia tại Euro 2020. Nhưng kế hoạch du lịch vòng quanh châu Âu bằng máy bay giá rẻ, với những quy định cách ly và rào cản về địa lý đã khiến tôi từ bỏ ý định.
May mắn thay, Ukraine đã giành vé vào vòng loại trực tiếp sau 15 năm chờ đợi, và đối thủ của họ là Thụy Điển tại Glasgow. Không còn gì có thể ngăn cản tôi nữa!
Thầy trò Andriy Shevchenko đã thi đấu đầy nỗ lực tại vòng bảng. Sau trận thua ngược đáng tiếc 2-3 trước Hà Lan, Ukraine đã để thua đáng tiếc 0-1 trước Áo. Chiến thắng sít sao 2-1 trước Bắc Macedonia – đội bóng bị đánh giá thấp nhất giải – là đủ để đưa họ vào vòng 16 đội. Đối thủ của Ukraine ở vòng knock-out là Thụy Điển. Đây là một cặp đấu khá duyên nợ, gợi nhớ lại ký ức đẹp trong quá khứ, khi Shevchenko lập cú đúp giúp Ukraine lội ngược dòng thành công trước chính đối thủ này tại Euro 2012.
Và tôi đã có mặt ở Hampden Park, khoác trên mình chiếc áo đấu màu vàng xanh của Leeds United. Nhờ có chiếc áo đặc biệt này mà tôi đã lọt vào ống kính truyền hình, đứng ngay phía sau HLV Shevchenko trong những phút cuối trận đấu. Chiếc áo có vẻ chật hơn so với 9 năm trước, nhưng tôi vẫn muốn mặc nó như một lá bùa may mắn.
Sau bốn giờ đồng hồ di chuyển bằng tàu hỏa, ngắm nhìn khung cảnh vùng nông thôn Bắc Yorkshire tuyệt đẹp, tôi đã đến Glasgow. Thành phố ngập tràn trong nắng, và đâu đâu cũng dễ dàng bắt gặp hình ảnh những chiếc áo màu vàng xanh.
Dù chính quyền Scotland cấm người hâm mộ từ Ukraine và Thụy Điển nhập cảnh, nhưng hàng nghìn CĐV đang sinh sống và làm việc tại Anh như tôi vẫn có thể đến sân. Ban đầu, tôi dự định sẽ gặp gỡ những người bạn Ukraina tại Bradford ở một quán bia mà họ đã đặt trước. Nhưng mọi thứ đã thay đổi khi tôi đến khách sạn giá rẻ sau khi nhận vé.
Trận đấu giữa Anh và Đức sắp diễn ra. Là một người hâm mộ Leeds United, tôi không thể bỏ lỡ cơ hội được chứng kiến Kalvin Phillips thi đấu tại giải đấu lớn. Dù không phải là CĐV cuồng nhiệt của Tam Sư, nhưng được xem đội tuyển Anh giành chiến thắng đậm nhất sau 25 năm tại một quán bar nhỏ ở Glasgow cũng là một trải nghiệm thú vị.
Tuy nhiên, khi đến Hampden Park, tôi lại cảm thấy hụt hẫng khi không khí xung quanh sân vận động khá yên ắng. Có lẽ do quy định giới nghiêm sau 11 giờ đêm và việc cấm bán rượu sau 10 giờ đêm đã phần nào khiến không khí trở nên trầm lắng. Ngồi một mình trên khán đài trống vắng, không đồ ăn, thức uống trong suốt một tiếng đồng hồ khiến tôi nhớ về những ngày tháng ảm đạm nhất của Leeds United dưới thời Ken Bates.
Nhưng rồi, tôi cũng tìm thấy một vài người quen, và các CĐV Ukraine đã tập hợp lại với nhau, bất chấp quy định giãn cách xã hội, để tạo nên bầu không khí sôi động nhất có thể. Trận đấu diễn ra không thực sự hấp dẫn. Cả hai đội đều chơi thận trọng, tập trung tối đa cho mặt trận phòng ngự và hạn chế tối đa sai lầm. Tuy nhiên, những pha bóng đầy kỹ thuật và hai bàn thắng đẹp mắt của Ukraine đã phần nào thỏa mãn người hâm mộ.
Dù dịch bệnh khiến trải nghiệm xem bóng đá của tôi trở nên tồi tệ hơn, nhưng cảm xúc vỡ òa khi chứng kiến đội nhà ghi bàn vẫn vẹn nguyên. Đặc biệt là pha đánh đầu tung lưới Thụy Điển ở phút 121 của Artem Dovbyk – bàn thắng muộn thứ hai trong lịch sử Euro – sau đường chuyền dọn cỗ của Oleksandr Zinchenko, đã đưa Ukraine vào tứ kết.
Bàn thắng của Dovbyk là một khoảnh khắc lịch sử của bóng đá Ukraine, và chắc chắn sẽ được người hâm mộ nhắc lại trong nhiều năm tới. Chứng kiến hình ảnh người dân Kyiv đổ ra đường ăn mừng chiến thắng, tôi chợt nhớ đến câu nói nổi tiếng của nhà báo người Ireland Con Houlihan: “Italia 90? Tôi đã bỏ lỡ… Tôi đã ở Ý vào thời điểm đó. ”
Sau khi trận đấu kết thúc, tôi trở về trung tâm Glasgow. Không còn là thành phố sôi động và náo nhiệt mà tôi từng biết, Glasgow giờ đây như một thành phố ma. Tôi không thể tìm mua một thanh sô cô la, chứ đừng nói đến một cốc bia.
Được chứng kiến chiến thắng lịch sử của Ukraine là một đặc ân, nhưng nó cũng khiến tôi khao khát được trở lại sân cỏ hơn bao giờ hết. Hãy chờ xem, một mùa giải mới với những khán đài chật kín khán giả đang đến gần, và cảm xúc bóng đá đích thực sẽ sớm quay trở lại!