Bóng Đá Anh

Từ Upson Đến Noble: Xếp Hạng Các Thủ Lĩnh Gắn Bó Với West Ham Thời Kỳ Ngoại Hạng Anh

West Ham, câu lạc bộ với bề dày lịch sử, đã trải qua biết bao thăng trầm trong suốt ba thập kỷ qua. Và hành trình đầy biến động ấy được phản ánh rõ nét qua chính những người đội trưởng của họ. Từ những cầu thủ chuyên nghiệp đầy kinh nghiệm đến những ngôi sao tấn công đầy biến ảo, West Ham đã được dẫn dắt bởi rất nhiều cá tính khác nhau, với tham vọng thoát khỏi “vũng lầy” tầm thường của chính mình.

Bài viết này trên nhipcaubongda.com sẽ đưa bạn vào hành trình khám phá và xếp hạng tất cả các đội trưởng của West Ham trong kỷ nguyên Premier League, từ kém hiệu quả nhất đến những người để lại dấu ấn đậm nét nhất. Liệu ai xứng đáng là thủ lĩnh vĩ đại nhất trong lòng người hâm mộ The Hammers?

Những Đội Trưởng Chìm Nổi Cùng Sóng Gió

12. Matthew Upson: Cái Bóng Quá Lớn Của Scott Parker

Là một hậu vệ xuất sắc ở thời kỳ đỉnh cao, nhưng Upson lại có quãng thời gian mờ nhạt đến mức nhiều người hâm mộ còn lầm tưởng Scott Parker mới là người đeo băng đội trưởng. Hai mùa giải Upson làm đội trưởng chứng kiến The Hammers ngụp lặn ở vị trí thứ 17 và 20, thậm chí anh còn không được ra sân trong ngày đội bóng chính thức xuống hạng sau trận thua Wigan. Rõ ràng, Upson không phải là một Billy Bonds tiếp theo mà người hâm mộ mong đợi.

11. Paolo Di Canio: Thiên Thần Hay Ác Quỷ?

Di Canio, một huyền thoại của West Ham, là sự pha trộn giữa cái đầu nóng và tài năng thiên bẩm. Anh là mẫu cầu thủ thu hút mọi ánh nhìn mỗi khi xuất hiện trên sân. Tuy nhiên, Di Canio không phải là sự lựa chọn phù hợp cho vị trí thủ lĩnh của một tập thể non trẻ.

Sau khi tiếp quản băng đội trưởng vào năm 2001, Di Canio liên tục xảy ra mâu thuẫn với HLV Glenn Roeder và suýt chút nữa gia nhập Manchester United vào đầu năm 2002. Những hành động bốc đồng của Di Canio, dù được nhiều người hâm mộ bao biện, nhưng cũng phần nào cho thấy sự ích kỷ đã ảnh hưởng đến toàn đội và đẩy West Ham đến bờ vực xuống hạng vào năm 2003. Mọi chuyện lên đến đỉnh điểm khi Di Canio bỏ ra khỏi sân sau khi bị thay ra trong trận đấu với West Brom, và sau đó bị Roeder gạt khỏi đội hình. Một cầu thủ tài năng, nhưng là một đội trưởng không phù hợp – đó là tất cả những gì có thể nói về Di Canio.

10. Joe Cole: Tài Năng Chắp Cánh Cho Đội Bóng Khác

Khi West Ham đối mặt với nguy cơ xuống hạng, HLV Roeder đã trao băng đội trưởng cho Cole với hy vọng vực dậy tinh thần toàn đội. Và gần như kế hoạch đã thành công. Với sự dẫn dắt của Cole, West Ham thi đấu như lên đồng trong giai đoạn lượt về mùa giải 2002-2003, và Cole xứng đáng giành được danh hiệu Cầu thủ xuất sắc nhất năm của CLB.

Tuy nhiên, West Ham vẫn không thể thoát khỏi lưỡi hái tử thần, và Cole quyết định không tiếp tục gắn bó với đội bóng. Việc anh chuyển đến Chelsea là kết quả tất yếu của sự yếu kém của West Ham thời điểm đó.

Những Dấu Ấn Không Thể Phai Mờ

9. Christian Dailly: Chiến Binh Can Trường

Mặc dù chỉ là đội trưởng trong một mùa giải West Ham thất bại trong trận chung kết play-off, Dailly vẫn để lại dấu ấn đặc biệt với tinh thần chiến đấu quả cảm. Pha ghi bàn “có một không hai” sau khi bị đối phương phạm lỗi vào “chỗ hiểm” là minh chứng rõ nét nhất cho điều đó.

8. Ian Bishop: Nhạc Trưởng Tài Hoa

Bishop, một tiền vệ trung tâm đầy kỹ thuật và thanh lịch, đã có 9 năm gắn bó với sân Upton Park. Ở thời kỳ đỉnh cao, Bishop là “nhạc trưởng” với khả năng chuyền bóng hiếm có, cùng những pha lập công đẹp mắt, góp công lớn giúp West Ham thăng hạng vào năm 1993. Anh cũng là đội trưởng trong giai đoạn The Hammers “lên voi, xuống chó” giữa Giải hạng Nhất và Giải hạng Hai vào đầu những năm 1990.

Top Những Thủ Lĩnh Xuất Sắc Nhất

7. Lucas Neill: Lá Chắn Thép

Neill là thủ lĩnh thực sự trên sân cỏ khi West Ham thoát khỏi lưỡi hái tử thần vào năm 2007. Anh được bổ nhiệm làm đội trưởng sau sự ra đi của Reo-Coker và hoàn thành xuất sắc nhiệm vụ dưới thời Alan Curbishley và Gianfranco Zola, trước khi ra đi theo dạng chuyển nhượng tự do vào năm 2009.

6. Nigel Reo-Coker: Từ Anh Hùng Đến Kẻ Bị Ghét Bỏ

Reo-Coker từng là thủ lĩnh hoàn hảo cho West Ham của Alan Pardew. Tự tin, bản lĩnh và đầy cá tính, Reo-Coker nâng cao chức vô địch Championship play-off vào năm 2005 và đưa West Ham vào đến chung kết FA Cup một năm sau đó.

Tuy nhiên, mọi thứ dần trở nên tồi tệ. Phong độ sa sút, Pardew bị sa thải và Reo-Coker trở thành “gương mặt đại diện” cho lối sống xa hoa của các cầu thủ trẻ. Hình ảnh của anh càng trở nên xấu đi sau khi có hành động khiêu khích CĐV nhà sau bàn thắng quyết định vào lưới Manchester United. Cuối cùng, Reo-Coker gia nhập Aston Villa trong sự thờ ơ của người hâm mộ.

5. Steve Lomas: Hành Trình Từ Manchester Tới East London

Vài tháng sau khi chuyển đến từ Manchester City vào năm 1997, Lomas được bổ nhiệm làm đội trưởng của West Ham dưới thời HLV Harry Redknapp và giữ vị trí này trong bốn năm. Dưới sự dẫn dắt của Lomas, The Hammers trở thành một thế lực đáng gờm ở nửa trên BXH Premier League, trình diễn lối chơi tấn công đẹp mắt.

4. Julian Dicks: Huyền Thoại Bất Tử

“Gã đồ tể” Dicks chỉ đeo băng đội trưởng trong một mùa giải duy nhất, nhưng đã giúp West Ham tránh khỏi lưỡi hái tử thần vào năm 1997 bằng lối chơi máu lửa và quyết liệt. Hậu vệ trái này đã 4 lần giành danh hiệu Cầu thủ xuất sắc nhất năm của CLB, và là một trong số ít những cầu thủ chinh phục được trái tim của các CĐV khó tính nhất. Pha ghi bàn từ chấm phạt đền trong chiến thắng 4-3 trước Tottenham là một trong những khoảnh khắc đáng nhớ nhất trong sự nghiệp của Dicks.

3. Steve Potts: Người Hùng Thầm Lặng

West Ham đã phải chiến đấu hết mình để khẳng định vị thế ở Premier League trong những năm 1990. Không được đầu tư mạnh mẽ như các đối thủ, HLV Bonds và Redknapp buộc phải dựa vào một tập thể đoàn kết và chiến đấu hết mình. Và không ai thể hiện rõ tinh thần đó hơn Potts. Hậu vệ phải, đội trưởng từ năm 1993 đến năm 1996, là chốt chặn đáng tin cậy của hàng thủ West Ham. Anh đã 2 lần được vinh danh là Cầu thủ xuất sắc nhất năm của CLB và 2 lần về nhì trong cuộc bầu chọn.

2. Kevin Nolan: Vị Cứu Tinh

Sam Allardyce đến Upton Park vào mùa hè năm 2011, khi West Ham vẫn chưa hết bàng hoàng sau khi xuống hạng. Và quyết định đầu tiên của ông là gọi cho Nolan.

Đó là một quyết định sáng suốt. Tiền vệ này ghi 23 bàn trong hai mùa giải đầu tiên, giúp CLB thăng hạng và ổn định vị trí ở Premier League. Quan trọng hơn, Nolan đã thổi bùng lên ngọn lửa chiến đấu cho West Ham.

1. Mark Noble: Biểu Tượng Vĩ Đại

Sẽ là một thiếu sót lớn nếu không nhắc đến Mark Noble – “Mr West Ham” – trong danh sách này. Ra mắt vào năm 2004, Noble thực sự khẳng định được vị trí của mình trong đội hình chính trong cuộc chiến trụ hạng thần kỳ năm 2007. Noble tiếp quản băng đội trưởng sau khi Nolan ra đi và phong độ chói sáng ở mùa giải 2015-2016 đã khiến nhiều người kêu gọi HLV Roy Hodgson triệu tập anh vào đội tuyển Anh.

Có lẽ Noble không có đủ đẳng cấp để khoác áo Tam Sư, nhưng anh là một huyền thoại thực thụ của West Ham, một tấm gương về lòng trung thành và tinh thần chiến đấu hết mình vì màu cờ sắc áo.

Bạn ấn tượng với đội trưởng nào nhất? Hãy chia sẻ cảm nghĩ của bạn với nhipcaubongda.com!

Related posts

Eric Cantona qua mắt Gen Z: “Hoàn toàn phi lý!” – Huyền thoại hay chỉ là lời đồn?

Đội Hình Man Utd Ra Mắt Cùng Pogba Năm 2011: Hành Trình Sau Hơn Một Thập Kỷ

7 Sao Mai Sẵn Sàng Tỏa Sáng Tại Ngoại Hạng Anh 2022-23